Translate

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2025

Nhạc sĩ Trần Tiến cũng đã khóc.

 Tối qua 28-12, ở Cung thể thao điền kinh Mỹ Đình, lúc mấy nghìn khán giả thất vọng, tức giận vì cách làm việc thiếu chuyên nghiệp và coi thường khán giả của ban tổ chức thì ở cách đó không xa, nhạc sĩ Trần Tiến cũng đã khóc.



Chương trình tôn vinh bốn nhạc sĩ lớn của âm nhạc Việt Nam gồm Văn Cao, Phạm Duy, Trịnh Công Sơn và Trần Tiến. Trong bốn người, có ba ông đã rời "cõi tạm", chỉ còn lại ông Trần Tiến với "thế giới này mình không quen" (như tựa một bài viết của ông).


"Ba anh tôi là ba cánh chim trời, muốn tôi ở lại hát cho cả người nghèo khổ nghe"


Ông chia sẻ ông rất vui vì "đã không còn muốn hát nữa, sức khỏe vốn không đảm bảo nhưng vì được ngồi chung bàn tiệc với ba người anh tôi yêu quý nhất trong âm nhạc, vì vậy có chết tôi cũng phải hát".


Đó là lý do ông có mặt ở Hà Nội, để sẵn sàng cho live concert Về đây bốn cánh chim trời.


"Nhưng may quá, như là trong giấc mơ, ba anh tôi là ba cánh chim trời, ba anh tôi muốn tôi ở lại hát cho nhân dân nghèo khổ nghe thay mặt ba anh vì vậy chưa cho tôi lên trời. Có lẽ điều đó cũng là định mệnh, vì vậy không có Về đây bốn cánh chim trời nữa", Trần Tiến nói.


Nhạc sĩ cho biết ông sẽ phải làm nốt nhiệm vụ của những người anh, những người thầy yêu quý của ông, rằng "hãy ở lại, hãy sáng tác và hát cho những người không có tiền mua vé nghe tôi hát".


Nhạc sĩ tâm sự có tiền hay không có tiền, ông vẫn hát. Dù không có đồng nào (từ phía ban tổ chức), ông vẫn mua vé máy bay, thuê khách sạn ở và ăn mặc tử tế, mặc thật đẹp để lên hát cho khán giả nghe.


Bởi "thời của anh Văn Cao, anh Trịnh Công Sơn, anh Phạm Duy và của tôi, không phải sáng tác vì có tiền. Thời của chúng tôi là thời tình cho không, biếu không".


Đó là lý do dẫu biết sẽ không có phép màu nào xảy ra cả nhưng tối 28-12, ông vẫn đến cách địa điểm diễn ra sự kiện mấy trăm mét và ngồi đó.


Chia sẻ với Tuổi Trẻ Online, Trần Tiến nói tới từng này tuổi, ông vẫn là "một đứa trẻ đang tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi chơi, thỉnh thoảng hay quên tí thôi". Ông nói tôi là "Mộng Dung", còn ông là "Mộng Tiến" rồi cười thật giòn.


(Bài viết: Đậu Dung - Tuổi Trẻ)